nhóc to gan đấy
bà ấy đã gan lỳ nên không sợ, chỉ cười nói: "Cái ông này, bị hoa mắt thì có, Tứ gia vừa mất, tại ông lại nghĩ đến phái Giang Tướng đấy thôi…" Nghe vợ nói thế, tôi cũng nghĩ chắc là mình đã nhìn nhầm. "Ngủ đi ông." Vợ tôi ân cần nói.
Donald là một nhân vật hư cấu trong phim hoạt hình và truyện tranh của hãng Walt Disney. Đó là một chú vịt màu trắng hình người, với mỏ và chân màu vàng cam. Chú vịt này luôn khoác trên mình chiếc áo và mũ thủy thủ trong khi lại không mặc quần. Đặc điểm nổi bật của Donald là bộp chộp, nóng nảy.
Giới thiệu nội dung Nhóc To Gan Đấy!: Tôi là một đứa con gái không thể kiêu ngạo mà nói là xinh đẹp, tốt bụng nhưng cũng có thể nói là dễ coi và từ trước tới giờ chưa làm tội ác gì tày trời ở kiếp này. Ấy vậy mà không biết kiếp trước tôi gây tội nghiệp gì hay tôi mắc nợ nặng đô với cái thứ đó mà tội vạ tự dưng giáng xuống làm tôi choáng váng.
Thiếu nữ trầm ngâm nói: "Nhóc gọi mấy người tới đây canh gác đi, cũng như tạo thành cái trạm gác, cũng có thể chuẩn bị đối phó." "Tặc tử to gan!" "Muốn ta thả hắn thì cũng có thể đấy, nhưng ngươi cần làm một chuyện."
Anh buột miệng: "Cô Lâm, có người đến tìm cô đấy, cậu nhóc đẹp trai phết." Cô nghe nửa câu đầu đã tưởng Ngụy Ngự Thành nhưng nghe tới "cậu nhóc" thì phải chối bay chối biến.
Con nhóc đi chiếc xe wave đỏ, đen rám nắng, tóc ngắn, quần jeans lúc nào cũng xăn lên vài tấc - 20 tuổi. Nhà ở miền Tây, nó lên Sài Gòn học từ năm lớp 10. Nó lạ, nóng tính nhưng bị cái nhát gan. Không béo lắm nhưng bị gọi là Heo.
Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd. Tác giả fujiwaraThể loại Đô Thị, Truyện TeenNguồn 2TTrạng thái FullSố chương 81Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Tôi là một đứa con gái không thể kiêu ngạo mà nói là xinh đẹp, tốt bụng nhưng cũng có thể nói là dễ coi và từ trước tới giờ chưa làm tội ác gì tày trời ở kiếp này. Ấy vậy mà không biết kiếp trước tôi gây tội nghiệp... gì hay tôi mắc nợ nặng đô với cái thứ đó mà tội vạ tự dưng giáng xuống làm tôi choáng váng. Trời bày oan nghiệt, trói chặt tôi với cái thứ đó.
Sau một tuần căng thẳng, nhờ sự chỉ dạy tận tình cùng phương pháp vừa đấm vừa xoa trong giờ học nó ký đầu, la lối đủ điều còn sau giờ học thì nó dẫn đi chơi công viên của thằng nhóc, chồng gia phả và gia pháp cũng được nhồi vào đầu tôi một cách êm thắm. Ngày tôi thuộc trang cuối cùng -Tốt, cô thuộc hết rồi đấy. – Nó đặt cây roi xuống, mỉm cười hài ơn trời phật ! – Tôi chắp tay khấn liếc qua chồng sách tôi thuộc trong một tuần vừa rồi, lẩm bẩm cái gì đó. Trầm ngâm một lúc, nó nói -Vậy là mai có thể đi gặp cha tôi được vậy sao ?-Càng sớm càng tốt. – Nó bấm đốt tay tính ngày tháng. – Vừa kịp, nếu để qua tuần sau có dẫn cô tới thì cha tôi cũng không thể xem mặt trạng của tôi và nó bây giờ trái ngược nhau. Tôi thì rất mừng, mong ngày xem mắt tới nhanh nhanh để thoát khỏi cái cảnh đày đoạ bằng sách vở thế này và có thể thoát khỏi cái nhà này. Nó thì khác, nó không mong ngày này đến sớm như thế. Bởi vì một khi đã thấy mặt con dâu tương lai, cha nó sẽ yên lòng nhắm mắt xuôi tay, sở dĩ ông còn cố gắng sống là để chờ tới ngày mai đi xem mắt thì phải ăn nói cho lễ phép nghe chưa ? – Nó thở tâm, tôi sẽ cố gắng hết ơn !Không khí thật khó chịu. Mọi hôm học xong là nó bật dậy, kéo tôi đi dạo biệt thự hay chơi công viên, tệ lắm cũng đi ăn kem. Giờ lại ngồi suy nó dẫn đi chơi quá nhưng làm vậy khác nào cắt đứt dòng suy nghĩ của nó, không nên. Thôi thì nhường chỗ yên tĩnh cho nó đành đẩy ghế, bước ra một vòng quanh biệt thự, tự nhiên tôi thiếu thiếu cái gì đấy. Nó cứ bứt rứt, khó chịu. Kỳ cục quá, đó là cái gì mà tôi không biết nhỉ. Cái gì, cái gì ?-Tiểu Mai phải không ?-Phu nhân ! – Tôi vội cúi mình nhân ? – Phu nhân khẽ nhíu mình lỡ miệng, tôi vội chỉnh xin lỗi. Chào mẹ !-Thế mới được chứ !Đúng là mẹ nào con nấy. Lúc nào cũng muốn làm cao với cấp dưới dù có thấp hơn người đó cả chục tuổi. Không biết bà này có điểm nào khiến cho cha thằng nhóc ấy yêu mà cưới được Thiên đâu mà để con đi một mình thế này ?-Dạ "chồng con" còn ở trong phòng đọc sách. – Dù biết nói vậy sẽ phải giành nhà Willyam Cường với nó tối nay nhưng tôi vẫn phải à ? – Phu nhân nhìn khung cửa phòng sách, nơi thằng nhóc đang ngồi suy tư trong đó. – Hôm qua nó nói rằng với khả năng của con thì ngày mai sẽ giới thiệu với cậu à không, "chồng con" cũng nói vậy đấy !-Anh ấy thật bạc phước. Nếu ta hiểu được tình cảm của mình thì đâu có... – Phu nhân tự nhiên thở kỳ cục, chuyện tình cảm vợ chồng có liên quan đến chuyện bệnh tình con cũng ngạc nhiên. Nhà này có truyền thống cưới vợ cho con trai từ rất sớm. Nhưng cũng có truyền thống khi người đứng đầu qua đời thì người thừa kế dù có nhỏ tuổi cỡ nào cũng phải lên thay. Cha anh ấy lập gia đình hơi muộn nên qua đời khi anh ấy vừa tròn 10 là một truyền thống nữa sao ? Cha con giống nhau, đều mồ côi cha năm 10 tuổi ấy, mọi người ai cũng xôn xao tìm vợ cho người thừa kế mới. Phải khó khăn lắm anh ấy mới từ chối được những đám sắp đặt và được gia đình đồng ý cho tự chọn vợ. Trong một cuộc gặp gỡ tại một vườn hoa trong công viên, ta đã được chọn làm dâu trưởng dòng họ hoàn cảnh khá giống tôi dù thơ mộng hơn chút xíu, tôi bèn ướm hỏi -Lúc ấy mẹ bao nhiêu tuổi ?-Lúc ấy ta được 5 tuổi. Anh ấy hơn ta 5 dù là nam hơn nữ còn trường hợp tôi là nữ hơn nam nhưng cái số cách nhau sao mà giống nhau thế nhỉ ? Có thể thằng nhóc này chọn vợ cho giống cha mẹ hồi sống chung, anh ấy luôn lo lắng, chăm sóc cho ta. Nhưng vì cái tuổi tác cách nhau quá nên ta cứ nghĩ tình cảm ta dành cho cha Thiên và tình cảm anh ấy dành cho ta đơn thuần chỉ là tình anh em nên đã nghĩ người mình thích nhất là một thành viên ngang tuổi ta trong dòng họ. Lúc ấy anh ấy bị bệnh nhưng giấu ta, ta không biết nên đã dập mất đi hy vọng sống cuối cùng. Mãi khi bệnh anh ấy nặng, ta mới biết đó không chỉ là tình cảm anh em. Nhưng lại muộn mất, ta chỉ có thể chia sẻ với anh ấy trong những năm cuối cùng trứơc khi nhập rất ân hận. Nếu lúc đó ta nhận ra tình cảm của mình thì ta đã có lẽ... - Một giọt lệ ở đâu tuôn ra trên gò má của phu nhân. – Dù anh ấy luôn mỉm cười sẽ tha thứ cho ta thì ta cũng không thể tha thứ cho mình. Nếu lúc đó ta không nghĩ đến khoảng cách tuổi tác thì đã không có chuyện dù sao...Tôi không thể thốt nên lời. Có cái gì đó chặn đứng lời nói của rồi, cái cổ nãy giờ chưa có giọt nước nào. Hèn chi nãy giờ đi dạo cứ thấy thiếu thiếu, là thiếu ly nước chanh thằng nhóc hay đưa cho tôi uống sau mỗi buổi học-Con sao vậy ?-Con... – Tôi lúng rồi ! – Một bàn tay từ phía sau nắm lấy tay giật mình. Thằng nhóc đang đứng đằng đâu không nói với tôi một tiếng ? Làm tìm muốn chết ! – Nó thở hồng tưởng đang suy tư nên mới ra ngoài tư cái quái gì ! Tôi đang suy nghĩ sẽ đưa cô đi đâu chơi, quay lại thì cái ghế trống trơn. – Nó hét bị nó giữ chặt, không thể bịt tai được, tôi đành cắn răng chịu đựng trận sấm sét nhân tạo đi con ! Mai có làm gì sai đâu mà. - Giờ tôi mới thấy bà là vị cứu tinh của đời Mắt mẹ ... – Nó nhìn mẹ nó đăm đăm. – Đã bảo với mẹ là phấn hoa dễ làm chảy nước mắt lắm mà cứ ra đây. – Nó chống nạnh, rầy mẹ nó như là ngang nhân không nói gì, chỉ mỉm lườm qua cho cô là đứng với mẹ tôi đó, cô mà đứng với đứa khác trong dòng như tên Nguyên Long là không xong đâu đấy nhé !-Vâng !-Đi ! – Nó kéo tôi một đến, phải lánh một thời gian để nhóc nguôi giận tôi mới dám vén chăn vào ngủ lạ gì đâu, tôi với nó ngủ chung giường từ hồi nào. Nghĩ là đã thích hợp, tôi bước vào phòng ngủ. Thôi rồi, nó còn quay mặt vô vách. Chuồn cho chắc lại, cô đi đâu ?Đành liều một vén chăn, leo lên giường. Khẽ khàng hỏi -Còn giận à ?-Biết còn hỏi. Cô thừa nước bọt quá nhỉ. – Nó đá cái gối ôm về phía lỗi mà. Nhưng nếu là Nguyên Long thì tôi cũng đâu dám đứng lại trò chuyện lâu cha tôi đã dặn... – Nói đến đó tự nhiên nó im ?-Không có. Ngủ đi !-Không dám. – Tôi rụt vậy ? – Nó khí nặng thế, ngủ sao nổi. Cậu nguôi giận tôi mới dám lặng người một chút rồi cũng thở dài, quay mặt ra. Ơn trời, nó chịu làm hoà cho đó. Ngủ đi !-Cảm ơn ! – Tôi sung sướng kéo chăn đắp lên đã kể cho cô nghe rồi à ? đã bảo cô giống bà ấy lắm mà, giống bà ấy trước khi cha tôi nhập viện cơ. Rất đáng yêu. Cho nên cha tôi mới yêu chứ. Và tôi mới chọn trời, tôi cứ tưởng nó nói tôi giống phu nhân ở cái chỗ ba hồi say ba hồi tỉnh chứ. Hoá ra nó còn có lương tâm một tôi cũng rất sợ cô giống mẹ tôi. – Nó vậy ?-Bà ấy có một điểm cha tôi rất sợ. Tôi rất sợ cô giống điểm lẽ đó là...-Đừng giống mẹ tôi nhé ! – Nó nhìn tôi với ánh khẩn nắm lấy tay nó, mỉm Tôi hứa ! Nhưng tại sao...-Tốt quá ! – Nó mỉm cười. Từ từ khép mắt lạiTrời đất ! Nó ngủ mất rồi, tới cái lúc tôi thắc mắc muốn hỏi là nó ngủ ngon lành. Cái thằng nhóc đáng ghét. Như đã nói chương này là zen bù nhé còn 1 chương nữa cho ngày hnay nè vote vote nhìu nhìu đi ạ
Từ cái ngày "Ve chai" nó tuyên chiến với tôi, tôi với nó không nói chuyện với nhau nữa, mà có chăng cũng chỉ là hỏi bài hay thảo luận thôi. Một tuần sau nhỏ chuyển qua lớp khác Nhỏ nói là nhỏ không muốn kế hoạch cạnh tranh bị lộ. Những tưởng cái hôm nó làm lành là có thể hàn gắn lại, ai dè "mèo lại hoàn mèo".-Bồ với "Ve chai" nghỉ chơi à ? – "Atula" hỏi. Nó vẫn chơi với tôi, Trân chơi với nó là nhờ tôi thôi-Ờ. – Tôi chán nản gật dai thật ! – Vân giậm nữa làm gì, đi ! – Tôi khoác vai con bạn độc nhất tới quán tới nhà rồi, sắp sửa chạm mặt với cái cảnh đáng ghét. Thằng nhóc mà không giữ kẽ có lẽ là nhà sập lâu về rồi rồi đó hả ? – Con nhỏ này ra đón bạn hiền. – Tôi gắng gượng nở một nụ chạy ra, mỉm nay thắng bao nhiêu ván ?-Ba mươi ! – Tôi hăng hái là chằn cái ! - Nhỏ Trân chống nạnh, mỉm tiết lên được, trước mặt thằng nhóc lúc nào cũng hạ thấp danh dự con bạn này hết. Từ cái ngày đó đến giờ là nhỏ dốc hết toàn bộ từ ngữ để tả một người con gái cỡ Thị Nở để nói về con bạn khốn khổ - giờ là địch thủ của trong nghỉ ngơi một lát đi ! – Nó nháy mắt với !Tôi hăng hái bước vào phòng riêng. Nó bảo tôi vào trong nghỉ ngơi và cái nháy mắt đó có nghĩa là nó muốn gặp riêng tôi nói chuyện vì ngoài chỗ đó thì nhỏ Trân cứ kè kè, sao nói chuyện thoải mái thay vội bộ đồng phục thế chỗ cho bộ đầm màu vàng nhạt rồi thả mình xuống chiếc giường êm thưởng cho cô đây ! – Nó bưng hai ly trà chanh vào you ! – Tôi lấy một ly, uống cạn một hơi. - Thật tuyệt !-Lúc nào cũng vậy thật là hỏi -À, ở nhà có chuyện gì không đấy ? Cậu với nhỏ Trân...Nó lấy cái muỗng gõ vào thành ly, mỉm nhưng tôi vẫn giữ đạo, chẳng làm gì thì tốt. – Tôi thở dám lôi thôi được. Lôi thôi một cái là bị vợ cho một cước vào mặt Trân xin chuyển lớp thì lớp tôi trống một chỗ mà đã trống chỗ phải có lính mới vào lấp. Đúng vậy... Một ngày kia...-Ê. Nghe nói lớp mình sẽ có lính mới. – Vân nói với à ? Cầu mong cho lớp mình gặp một đứa học tốt, hay một đứa giỏi võ cũng được. – Tôi chắp tay khấn lớp biết liền chứ gì. Vô lớp rồi kìa !Tôi ngồi quay trở lại. Chà, hồi hộp quá, không biết là nam hay nữ nhưng dù nam hay nữ thì nó cũng phải ngồi cạnh tôi thôi, tôi sẽ làm quen với nó, hớt tay trên của nhỏ Hoàng nay lớp ta có bạn mới, em vào đi em ! – Cô giáo chủ nhiệm mỉm cười. – Đây là bạn Phan Thế tên con trai. Ái chà, cũng đẹp trai đấy chứ đừng hiểu lầm, tôi chỉ nói vậy thôi chứ nếu so với thằng nhóc thì thua rồi. Mắt sáng, mũi cao, mày hơi rậm, tóc khá đen, điều hơi đặc biệt là gã... hơi bị cao, nhắm cỡ 1m58 sẽ ngồi bàn đầu với bạn Mai nhé ! – Cô giáo chỉ xuống bàn đó lầm lầm lì lì xách cặp xuống bàn tôi ngồi. Tôi mỉm cười nghiêng đầu nói -Lần đầu tiên gặp, vọng bạn sẽ nhanh chóng thích lớp lớp này kỳ cục ghê gớm, hễ có con trai bảnh bảnh đến là cả tá đứa con đến vây quanh mỗi khi ra chơi. Giờ cũng vậy. Tội nghiệp lính mới, bị vây quanh không một lối thoát. Nhìn nó kêu cứu đến khản cả nghiệp lính mới ghê ! Bị con gái vây, có Karate đai đen cũng vô dụng. – Vân ôm bụng nhỉ ! – Tôi nói. – Ê mấy người, phỏng vấn nhẹ nhàng chút rồi lớp trưởng ! - Tụi nó đồng thanh nói. Đầu năm cô bầu tôi làm lớp trưởng, nhỏ Trân làm lớp phó - Lớp trưởng thay mặt tụi này phỏng vấn đi !Tôi hắng giọng, bước đến bên lính mới dùng tay làm micro, phỏng bạn hãy cho cảm nghĩ về lớp mới này, lính mới !-À, đây là một lớp rất vui, rất đoàn kết. - Hắn mỉm cười ma mãnh, nói -Bây giờ tôi xin nói cho bạn biết nội quy của lớp " mới phải cống nạp cho lớp một chầu kem coi như là quà ra mắt." đã làm thành viên trong lớp thì tất cả các tiệc thuộc về cá nhân như sinh nhật, giáng sinh phải mời cả lớp tham dự." đánh nhau gây mất trật tự, mất đoàn kết, ai đánh nhau phạt cả hai một chầu kem chung." bị điểm kém phải làm đủ 20 bài tập với sự chỉ dẫn tận tình của lớp phó học tập." phân biệt, chia phe chia nhóm dựa theo học lực hay gia cảnh để làm việc riêng trong hoạt động tập thể."Bạn đồng ý chứ ?-Ờ. - Hắn khẽ gật xắn tay áo lên, nói -Tốt ! Vậy mời lính mới làm theo nội quy đầu tiên, ra mắt lớp bằng một chầu kem đi chứ !-Lớp trưởng anh minh ! - Bọn con trai lớp tôi hoan hô. – Đãi đi ! Đãi đi !Mặt lính mới xanh lè xanh hết các bạn à ?Tôi ôm bụng thôi, lớp sẽ trích quỹ ra chiêu thở không ? Căn tin trường còn đủ chỗ đấy. – Vân xen ! - Hắn định gật đã !Hoàng Điệp nhìn bọn tôi trừng trừng nhưng đến tôi thì ả liếc sang Hải, giọng gầm định đi với tụi này hả ?Hải đổ mồ hôi, không nói tiếng lính mới là cái gì của "ấy" vậy ? – Tôi là em họ của đây ! Đi thôi ! - Ả dắt tay Hải ! Xin lỗi lớp Hắn nhìn tôi với ánh mắt buồn là thế đấy ! – Tôi tâm sự với thằng trầm ngâm một chút rồi nói -Ra vậy ! Hiểu rồi. Lớp cô phức tạp vậy à ? – Nó hỏi. Nó từng đến trường nhiều đâu-Cũng không phức tạp mấy, chỉ là có vài đứa khá giả trong lớp tự động tách nhóm thôi. Nhiều lần tôi qua làm sứ giả đàm phán cũng vô dụng. – Tôi thở dài. – Nên tuy nhiều lần đứng đầu thi đua cũng chẳng giúp ích lớp trưởng cũng mệt nhỉ ? – Nó mỉm vui, nếu không tính phe đối lập. Chán lắm cứ như Mỹ bầu tổng thống vậy, hễ sơ suất là phe đối lập hô hào quốc hội hạ bệ ngay. – Tôi lăn ra phì rồi. Hoá ra ở trường cô cũng không dễ chịu đâu cũng khó chịu cả, chỉ có ở nhà là thấy bình yên nhiên ! – Nó nghịch ngợm xoắn tóc giờ tên Hải này cứ đổ mồ hôi hột, ngó qua ngó lại, ngó tới ngó lui. Nhìn lớp từ trên xuống dưới, từ dưới lên mới. LÍNH MỚI ! – Tôi hét ! - Hắn giật gì mà lấm la lấm lét thế hả ? – Tôi chống hông mình...Vân bực mình nói -Mình đầu gì, nói lẹ lên run rẩy lấy từ trong giỏ ra một tấm thiệp, nói mai mời lớp trưởng với lớp đi dự sinh nhật Hải nhé !Trời ạ ! Có vậy mà cũng lấm la lấm lét thấy mà ! – Tôi vỗ vai Hải một cái. – Đáng được thưởng một tuần không ghi chọn quà gì nhỉ ? – Tôi hỏi thằng nhóc. – vẫn im lặng, không nói gì, mắt đăm đăm vào tấm thiệp gì vậy ? – Tôi nhìn tấm đặt tấm thiệp lên bàn, trầm ngâm Thế Hải mà cô nói là công tử nhà Phan - một tập đoàn gần như ngang vế với chúng ta - họ vừa gửi thiệp mời tôi đi à ? Vậy cậu có đi không ?-Đi chứ ! 25/5 vừa rồi họ đã tặng tôi một món quà lớn, không đi cũng kỳ. 25/5 là sinh nhật nó-Vậy có cần nói... – Tôi vội sửa lại. – Có cần ngồi xe chung với cậu không ?Nó lắc xe cha cô là được rồi. Càng ít đối thủ biết cô càng rồi. Đi chọn quà với tôi đi ! – Tôi kéo nó ra khỏi !-***-Lời kể của Nhất ThiênThật là, đúng là con gái, dạo cả cái shop mới chọn được món quà ưng ý. Làm tôi phát bực, cái dáng săm soi từng món quà, cái tắc lưỡi chê đủ thứ, cứ như là chọn quà cho người ấy vậy. Hình như biết ý tôi hay sao Mai quay lại, mỉm cười -Xin lỗi, cái tật của tôi là hễ mỗi lần chọn quà phải kỹ thế, 25/5 tôi sẽ chọn kỹ hơn rồi. – Tôi quay qua chỗ khác, không thôi Mai thấy khuôn mặt khó chịu của tôi may là Mai nhờ cô bán hàng gói giùm nếu cô ấy đích thân gói thì cái đầu tôi cũng đã nổ tung thương quá ! – Mai nựng mặt tôi như một đứa ! – Tôi hất tay cô ấy thôi ! – Cô ấy chắp tay. – Xin quà thì lâu kinh khủng, còn chọn đồ thì nhanh kinh khủng. Mới mở tủ đồ ra là chọn bộ váy màu thiên không mặc màu hồng hay vàng ? Đẹp hơn thích ! – Mai nói một phút sửa soạn. Mai mang cho tôi chiếc lược, mỉm cười tôi dài quá, chải không tới, chải hộ tôi cái chờ tôi trả lời, cô ấy đã ngồi trước gương, xoã mái tóc dài đen nhánh ra. Từ chối sao lỏi. – Tôi thở đưa chiếc lược chải đám tóc đen dày của Mai. Lạ thật đấy, hồi kia Mai cứ làm việc quần quật từ sáng đến tối đến nỗi không có thời gian tỉa tóc, tóc dài qua thắt lưng vậy mà tóc vẫn suôn mượt như được hấp dầu và lúc nào cũng toả ra một mùi hương lạ. Nãy giờ chải mãi mà vẫn không Mai thơm quá, cứ muốn ngửi mãi. Bất chợt tôi không kiềm được ôm chầm lấy cô rồi ! Hành động bồng bột thế này thế nào Mai cũng giận mà cho tôi một tát cho mà xem. Tôi nhắm mắt chịu không có động tĩnh gì cả. Tôi mở mắt ra. Mai đang đỏ mặt, hai tay cô ấy vẫn giữ nguyên, chẳng có một hành động xô tôi ra gì không đẩy tôi ra ? – Tôi thì mỉm cười, siết chặt hơn nữa. Hương tóc và hơi ấm của Mai cho tôi một cảm giác rất dễ ơi ! Xe đến rồi... - Tiếng chị trai ! - Mẹ tôi đến gọi cửa. - Thật là tuyệt ! Không ngờ hai đứa tiến xa đến giật mình buông tay đi đây ! Cô chuẩn bị đi nhé ! – Tôi đẩy mẹ ra, bước ra ngoài.Lời kể của Tiểu MaiTrân đưa cho tôi một cái nhìn kinh khủng, nhỏ nặn ra một nụ cười và nói -Hai người... thân nhau ghê nhỉ ?Đã vậy phu nhân còn thêm dầu vào là tuyệt ! Con trai ta to gan thật đấy !-Kiểu này chắc ta có rể sớm quá ! – Cha tôi ở đâu chen ngượng ngùng cắp lấy hộp quà, ra ngoài xe với tốc độ nhanh nhất, không thì sẽ bị chọc quê nãy đúng là bất ngờ thật, khi không nó ngưng chải mà ôm chầm lấy tôi. Đáng lý ra là tôi phải đẩy nó ra nhưng không hiểu sao lúc đó tay tôi mềm nhũn, không phản kháng được gì hết. Cứ nghĩ đến là mặt tôi lại nóng ngờ cậu Thiên nhỏ mà có võ ghê nhỉ ? – Cha tôi vào xe, đóng có nói nữa mà. – Tôi hét thự dòng họ Phan cũng rất rộng lớn với kiến trúc đối xứng và kiểu cách vô cùng cầu kỳ. Nhưng biệt thự này thiên về điêu khắc hơn là cây cối, cổng biệt thự có hai con sư tử bằng đá oai nghiêm ngồi trên hai bệ đá như trong phim Lion King, dọc sân trước là những đài phun nước được chạm khắc vô cùng tinh xảo, mấy cái bàn tiệc tất cả đều làm bằng đá hoa cũng may vì mỗi tượng một kiểu nên tôi không bị lạc như hồi ở vườn hoa dòng họ Dương lúc đầu trưởng ! Ở đây ! - Một thành viên trong lớp ngoắt tôi ngay ! – Tôi vội chạy lớp trưởng tới ! - Hải mỉm nay Hải dành cho lớp tôi một bàn dài thật là rộng, khoảng 40 chỗ ngồi, trên đó bày những loại đồ ngọt như bánh kem, kẹo và nước ! Happy Birthday ! – Tôi đưa hộp quà cho ơn ! - Hải đón lấy hộp đây ? Bạn gái con hả ? - Một ông khoảng 40 tuổi đến bên đỏ mặt, phân phải ! Đây là Mai, lớp trưởng lớp cô gái đã từng đạt học bổng nhiều năm liền đây sao ? – Ông đó thiệu với mấy bạn, đây là bố chào bác ! – Tôi cúi của Hải nhìn tôi chằm chằm, từ trên xuống dưới. Bất chợt ông nói -Sau khi ra trường con xin vào tập đoàn bác làm nhé ! Bác sẽ cho con chiếc ghế trưởng phòng sau một năm làm việc ! Từ từ con suy nghĩ đã. – Tôi thoái đâu có dại, lớn lên dù muốn dù không tôi cũng phải làm cho tập đoàn họ Dương thôi vì thứ nhất, cha tôi là một nhân viên lâu năm sẽ cất nhắc tôi nhanh hơn; thứ hai là tập đoàn họ Dương có vị trí cao hơn so với tập đoàn này; thứ ba là lớn lên thằng nhóc sẽ là chủ tịch, làm việc chung với nó sẽ thích hơn định tiến cử con nhỏ nghèo rớt mồng tơi này vào tập đoàn mình à ?Nhỏ Hoàng Điệp hôm nay cũng nó nên để làm công nhân hãng dệt còn hơn. – Nói rồi nhỏ ôm bụng – Vân định sấn ngăn Vân dù sao mình cũng là nghe mới ngưng lại, bấm bụng ngồi vào bàn tiệc. Tôi cũng không chấp gì con nhỏ Lemond Question kia, chào nó lấy lệ rồi ngồi vào bàn lên phát biểu đi ! - Hải vội vàng lên sân kỹ lại thì cha Hải mời toàn những khách có đẳng cấp hạng cao trong thương trường về dự tiệc sinh nhật con trai, tôi biết được nhờ mấy bài báo và cách ăn mặc của cố gắng tìm kỹ trong đám đông coi thằng nhóc ngồi ở đâu. Kia rồi ! Nó đang mặc một bộ vét màu trắng áo sơ mi xanh lam đi dự tiệc, coi cũng bảnh chứ của các cô đây ! - Người phục vụ định đưa bánh kem cho tôi thì bị Hoàng Điệp giật mày đây !Rồi ả ném thẳng vào một người trong lớp bay đâu ! Quyết chiến !Bọn chúng ào ạt ném bánh kem về phía mà cả bọn đều có võ nên tránh được nhanh liếc nhìn Hải mỉm cười cay đắng rồi đi qua chỗ thằng kể của Nhất ThiênBọn chúng vẫn chưa thôi, vẫn lấy bánh kem ném vào mặt mọi nghe nói ông định giao tập đoàn cho con gái rượu của ông. – Tôi nhấp một ly vậy, nó là người rất biết xử thời xử thế. – Ông ta tự quay qua nói với mấy chủ tịch gần người thấy đấy, con gái chủ tịch Bạch là một người cực kỳ sành điệu. Lấy bánh kem loại đắt tiền để chơi nhau thôi. Một cái bánh kem trị giá trên dưới 1000 đô, một lần ném hơn mười cái là hơn đô, lại cho thêm mười người ném là trên đô, một năm có hơn mười buổi tiệc là một năm cho đô, lại còn phải bồi thường quần áo cho người ta rẻ lắm là đô nữa. Một bữa ăn chơi hơn đủ tiền mua một căn biệt thự nhỉ. Kia kìa. – Tôi chỉ qua bàn của lớp người nhìn qua bàn của con gái chủ tịch Bạch – Hoàng Điệp – đang ném những ổ bánh đắt tiền về phía mấy người bạn cùng trang lứa, ai cũng tặc lưỡi, lắc nói kem đô không thèm ăn thì bữa ăn của tiểu thư phải mất đô một ngày là ít, một năm 365 ngày là hơn đô, chưa kể sinh nhật, giáng sinh hay tết, còn mua sắm thì một tháng chắc cũng hơn đô. Cộng lại là ít nhất đô cho mỗi năm, gần bằng 4 công ty tập đoàn tôi cộng lại rồi. Bái phục !Mọi người quay qua nhau xì nào tập đoàn ông ta sa sút nhanh thế, thì ra là do nghiệt nữ người sành điệu nhỉ ? – Tôi vỗ tay tán đầy một phút là chủ tịch Bạch đẩy ghế, tiến đến bên cô con gái rượu đang dùng bánh kem ném vào đám bạn. Sắp có trò vui rồi đây. Công nhận Mai hay thật, chỉ cho một cách nói một chút mà có thể trả được thù rồi. Tôi đưa dấu hiệu chiến thắng về phía cô ấy.Lời kể của Tiểu MaiTrận chiến chưa kết thúc, ả cứ ném bánh kem liên tiếp về phía chúng tôi. Thiên ơi là Thiên ! Nhanh lên ! Tụi nó tăng thêm quân nữa kìa. Tôi không lo cho lớp vì đứa nào thân thủ cũng khá, chỉ đứt ruột vì mấy cái bánh kem đắt tiền càng lúc càng nhiều trên mặt nháy mắt với tôi, được rồi !-Điệp ! - Một giọng đàn ông khô khốc vang lên sau lưng tướng quay lại và bị một cái tát nặng vừa phải thôi chứ, người ta cười vào mặt cha mày rồi thấy chưa ?Nhẹ cả dạ, nhìn giọt nước mắt cá sấu chảy dài trên má tướng giặc mà bọn tôi vô cùng hả ở đâu vang lên, mọi người đều bước ra sân, một nam một nữ, khoác tay nhau khiêu khiêu vũ với Hải chứ ? - Hải đưa tay lắc tìm bạn nhảy khác đi, hôm nay Mai hơi mệt. - Rồi tôi đi qua chỗ thằng nhóc, mặc cho sự sửng sốt của mỉm định có ý gì hả ? Lớp trưởng có bến đậu không nhảy đi ? Hắn hơi thấp thước nhưng trông cũng được lắm mà. - Thằng nhóc thích. – Tôi đá chân vào nhau. - Mất cả về không ? Tôi cho quá giang. – Nó mỉm cười tinh – Tôi theo nó ra ngoài xe, tránh xa cái buổi tiệc đáng ghét ấy
Tết qua rất nhanh, in dấu những kỷ niệm thật đẹp. Nhất là đêm giao thừa. Sau đêm đó tôi và thằng nhóc lại nói chuyện với nhau như trước, thậm chí là nhiều hơn trước nhiều. Hơi tiếc là lúc đó tôi không thể trả lời được nhưng thế cũng tốt lắm rồi vì không phải khó xử kể của Vân-Là thằng Hải chắc rồi ! – Tên trưởng CLB Tri thức chỉ vào tên lính mới tội là anh Dũng, ảnh đeo đuổi Mai dữ lắm. - Hải suy ! Cho ý kiến đi !Tôi nói -Đây biết đối tượng của Xích Thố đám con trai nháo nhào lên. Đứa nào cũng lao đến chỗ tôi với hai con mắt sáng rực tựa đèn pha. Tụi nó nhao nhao hỏi -Ai ? Ai ? Là tớ hả ? Là đây hả ?Cứ như là mấy cái loa làng đấm vào tai tôi. Tôi hét lên -Ngồi yên đây nói cho nghe !Tụi nó lật đật chạy về chỗ ngồi, yên lặng. Cái thứ dại gái, nghe tới vấn đề đó là im liền. Im lặng hết rồi, tôi nghe biết bao nhiêu con tim đập rộn ràng, hoà chung một nhịp. Tội nghiệp, tụi nó kỳ vọng lắm. Không biết tôi có nên nói không nhỉ ? Không nói thì bạn khổ, nói thì hại biết bao nhiêu người phải lâm vào hố sâu tuyệt vọng, nhục nhã. Đường đường là đấng trượng phu 16 tuổi đầu mà lại thua một thằng nhóc 10 tuổi nói là cái hôm giao thừa ấy, cha tôi có dẫn tôi đến khách sạn của họ Dương để đón giao thừa với đối tác. Và tôi đã chứng kiến một cảnh cực kỳ đặc khứ-Xích thố ! - Tôi gọi với theo nhỏ. – Xích thố !Nhìn kỹ mới nhận ra đó, không bao giờ tôi thấy nhỏ trong tà áo thố !Cái con nhỏ này, gọi rát cả cổ mà cũng không nghe. Nó làm cái gì vậy nhỉ ? Theo thử xem. Tôi chạy theo Xích thố lên sân thượng. Trời ạ, chạy chi mà nhanh thế, từ cầu thang này lên cầu thang kia mà nó phóng cỡ ba bốn bước là xong, đúng là cao thủ về thể thao. Chạy mất năm phút mới lên tới sân thở không ra hơi. Xây cao ốc làm chi vầy trời ? May quá, có gió biển. Ác lắm đấy Xích Thố. Ta sẽ giết mi, hỡi cái con nhỏ đang mặc áo dài màu hồng phấn đứng trước mặt ta kia !-Cô rất mạnh mẽ, mẹ tôi cũng không có cái tính đó đâu. - Ủa, giọng của nhóc sao ? Nhưng có nhiều chuyện tôi không mạnh mẽ đâu...Hai người này, đang nói chuyện gì vậy nhỉ ? Coi bộ nghiêm trọng lắm. Phải tìm hiểu mới được. Tôi định kêu lên. Nhưng gió biển đã cho tôi nghe một lời nói bật ra từ miệng nhóc Thiên làm tôi phải khựng yêu tại-Bình thường ai nói vậy mặt nhỏ vẫn lạnh như tiền có nói dịu dàng cũng chỉ là an ủi cái tên bị đá, vậy mà thằng nhóc vừa nói thôi mặt nhỏ lại nóng lên, đỏ như trái cà chua chín. Nhỏ này ít khi để lộ cảm xúc trước mặt người khác lắm, nhỏ đỏ mặt một cách công khai thế thì nhỏ thật lòng chứ không phải chơi hả Vân ? – Tên Hải sao đây nhỉ ? Nói là thằng nhóc mấy người gặp thì bảo đảm là cái cửa sổ của nhà nó phải thay kính hằng ngày. Nói là một người trong trường thì chắc chắn sẽ loạn cả trường lên, kể cả thầy giáo cũng không tha. Nói cách này là hay nhất !-Đây không nhớ mặt nhưng không thấy tên đó trong trường ai ?-Sweet Ice Queen của mấy người cấm đây đó im lặng một chút rồi đồng loạt nói -Vào trường phải hỏi Sweet Ice Queen cho ra lẽ mới được ! Vân làm chứng nhé !Hả ? Chết rồi !-***-Lời kể của Tiểu Mai-Tôi đi học đây ! – Tôi vẫy tay chào đường cẩn thận ! – Nó mỉm mười ngày không đến trường, tôi nhớ cái phòng tập đầy tiếng cười của các thành viên CLB Karate và lớp quá. Ước gì vừa đến cổng là gặp ngay mấy khuôn mặt thân thương ấy Ice Queen !-Mọi người...Tôi định nở một nụ cười nhưng cái cảnh đằng sau làm nụ cười tắt hẳn. Eo ơi, một đám con trai đang tiến về phía cổng, cụ thể hơn là tiến về phía tôi với tinh thần quyết tử. Tôi lạnh cả da gà. Kỳ vậy ? Lần này khác hẳn mấy lần khác, tôi có cảm giác sát khí mạnh hơn gấp ngàn lần. Nhắm không địch nổi, tôi vội vàng phi thân từ các cành cây, vượt tường chạy vào lời chúng tôi đi !Hả ? Trời ơi ! Phục binh ở đâu mà lắm thế này ? Không phải phục binh, kiểu này giống như một tập đoàn đứng lên biểu tình. Đám con trai đứng đầy sân, mái nhà, ban công, sân thượng, ngọn cây, thậm chí là nền nhà của nhà vệ sinh để hô hào, biểu tình. Chuyện gì kỳ vậy ? Không thể trốn được. Tôi đành dùng kế sách của tư bản Mỹ, đứng trên cành cây, hoà hoãn -Có gì thương lượng, đừng gấp gáp !-Trả lời chúng tôi đi !-Mà trả lời chuyện gì mới được ?Đây là lần đầu tiên tôi thấy cả ngàn đứa con trai trường tôi trăm người như một, vạn người như một. Chắc có chuyện gì cực kỳ quan trọng lắm đâu còn có đó. Có gì thì từ từ. – Tôi cố gắng trấn tĩnh tụi Dũng bồ cũ của nhỏ Trân bước ra làm đại diện cho toàn thể đám con trai trong trường, nói thật to, vọng lên đến cái cây tôi đang trú ngụ -Sweet Ice Queen, trước tới giờ chúng tôi lúc nào cũng trao cho bạn một tấm lòng chân thành, không một chút giả dối tôi lạnh cả da gà. Dù có bị chê nhưng vẫn một lòng chờ đợi bạn thay đổi suy nghĩ. Vậy tại sao bạn lại chọn một người khác trường chứ ?-Hả ? Ai nói ?Đứa nào đặt chuyện với đám này vậy nhỉ ? Tụi nó đẩy nhỏ Vân ra, đồng thanh nói -Vân làm chứng ! Nói đi Vân ! Ý trung nhân của Sweet Ice Queen là ai ?Nhỏ Vân ! Thì ra là cái tiếng "Xích Thố" hồi bữa tôi nghe ở nhà hàng họ Dương là tiếng của nhỏ này. Vậy là... nhỏ đã lên sân thượng và rình thấy tất cả. Và nhỏ đã khai hết cho đám này nghe hết. Con nhỏ kia ! Không có đám con trai kia là tôi đã bay xuống xử nhỏ một trận Vân e dè nhìn tôi trên cây. Bọn kia thấy vậy thì nói -Để bạn Vân bình thường mà gọi vậy tôi chết liền khỏi khó xử, bạn nói đi ! Bọn này thề sẽ chúc hai người trăm năm hạnh rút lui trong hoà bình ? – Tôi đến đó tụi nó im bặt. Biết ngay mà. Đám cứng đầu này bị tôi từ chối tới cỡ năm mươi lần rồi vẫn cố gắng đeo đuổi tới cùng, làm gì có chuyện sẽ rút lui trong hoà bình. Dại gì tôi giám thị kìa ! – Tôi đánh lừa tụi nghe là tụi nó nháo nhào cả lên. Thừa cơ hội, tôi nhảy xuống, tóm lấy Atula, phóng vào bên ! Bồ thấy hết rồi phải không ? – Tôi tấn Atula vào xong ! Hết giấu luôn. Bao nhiêu công sức mấy tháng nay đổ sông đổ bể hết. Tôi thả Atula ra, tựa người vào bức tường gần đó. Atula nhìn có quyết định thật sự không khi chọn nhóc Thiên, bồ có xét kỹ không ?Tôi giật mình. Đúng, tôi rất kén chọn khi chọn bạn đời của mình cho mai sau, chỉ cần một khuyết điểm nhỏ của người ta cũng đủ để tôi từ bỏ. Nhưng với Thiên thì hoàn toàn khác, không hề có sự xét về bất cứ mặt nào, chỉ là sự chọn lựa một cách tự nhiên, đến nỗi khi tôi nhận ra thì đã chọn Thiên rồi. Với những người con trai kia là sự xét, chọn về tài năng, còn với Thiên, đó là sự lựa chọn về trái tim. Tôi chọn Thiên vì tôi muốn san sẻ niềm cô độc mà cậu ấy đang không lầm lẫn tình yêu với tình chị em chứ ? Đừng quên là bồ với nhóc đó cách nhau tới năm tuổi. – Vân nói với nhận ư ?-***-Nhỏ Vân nói cũng đúng. Có thể là tôi ngộ nhận giữa tình yêu với tình chị em chăng ? Tôi không có em trai, tôi không biết tình chị em là như thế sao thế ? - Thằng nhóc huơ tay trước mặt không có gì. – Tôi lắc gì thì nói tôi nghe nhé ! Đừng đã từng giấu tôi đấy thôi. – Tôi cãi lại. - Tại sao tôi phải cho cậu biết chứ ?-Không thích thì thôi, tôi cũng không ép. Tôi không thích ràng buộc người sao cậu có thể phân biệt được chuyện của cậu với nhỏ Trân với chuyện của cậu với tôi nhỉ ? – Tôi hỏi khá ngạc nhiên, đôi mắt nâu mở tròn xoe nhìn thẳng vào tôi. Nó hơi ngượng ngùng một chút rồi cũng nói -Cảm giác thôi. Tôi hiểu giác à ?-Khi ở cạnh chị Trân tôi có cảm giác hoàn toàn khác khi cạnh cô. Tôi thích chị Trân vì chị ấy thông minh, dịu dàng. Nhưng còn cô, tôi không biết là ở điểm nào nữa, dường như là không kể hết được. – Nó mỉm thích tôi ở điểm nào ? – Tôi ngập ngừng mọi người ! – Tôi lững thững xách cặp bước vào !Trời ạ, đã hai ngày rồi mà sát khí vẫn chưa dịu đi chút nào. Cái đám này giận còn dai hơn thằng nhóc nữa. Toàn là con trai mà sao ghê thế ? Con trai coi vậy mà ghen nặng nề hơn là phái nữ nhiều. Tôi đành phải nuốt nước bọt, ngồi xuống cái vị trí là đích đến của ba mươi tia mắt dữ dội, có thể khoan thủng cả kim dai như đỉa. – Tôi lầm bầm trong ngồi cạnh tôi, nghe thấy điều đó. Hắn nói khẽ cho chỉ mình tôi nghe -Lớp trưởng nói là xong đi !-Lớp trưởng lạnh lùng quá ! Hiền một tí có phải hay hơn không ? - Hải trách đâu có no, chả tôi thế đấy. Trong mắt bọn con trai tôi là tảng băng biết nói, tảng băng trong suốt, lấp lánh như kim cương hông nổ nha, chỉ tường thuật lại lời mấy người trong CLB Văn chương thôi. Cái tên Sweet Ice từ sự miêu tả ấy mà ra. Và tôi chấp nhận mang danh hiệu đó để đổi lấy sự im lặng. Tôi xa lánh tất cả bọn con trai một cách gián tiếp, tôi phớt lờ mọi thứ, tôi chứng minh đẳng cấp của mình trong học tập để chúng thấy hổ thẹn mà rút lui. Tôi làm tất cả. Nhưng với Thiên ... thì khác, tôi không xa lánh, thậm chí là muốn được gần gũi, kể cả khi nó bày tỏ tình cảm tôi vẫn muốn ở cạnh nó. Vậy đó có phải là...-***-Em thua rồi ! Sư tỉ đừng đánh Huy, võ sinh nhập môn sau tôi hai tháng, rên rỉ. Có thế chứ. Nhưng cũng hơi thất vọng. Cứ tưởng tên này chịu được tới đòn thứ năm của tôi, phá kỷ lục chứ, mới tới đòn thứ tư đã xin thua rồi. Tôi đưa tay ra, nghiêng đầu nói -Đứng lên nào sư đệ !Tên nhóc lớp 9 đỏ bừng cả mặt. Nhóc run rẩy nắm lấy tay tôi, lấy sức đứng ơn chị !Mặt nhóc đỏ bừng như quả cà chua chín. Chắc do mệt. Tôi lấy chiếc khăn tay luôn mang trong người ra lau mồ hôi trên trán cho lên ! Chắc chắn sẽ có ngày chị bao kem nhóc. – Tôi nháy có đâu ạ ! – Nhóc ấy gãi giờ rồi ! Mọi người về đi ! - Tiếng của người trông sân tập vang liền đi về biệt thự. Vừa đến, đã thấy Thiên đứng ngoài là... tập đến nỗi này ấy hả ?-Tại hăng quá ! – Tôi cười rút chiếc khăn tay ra, vẫy thấp xuống !Tôi liền cúi thấp xuống. Nó dùng khăn tay lau mồ hôi cho tôi. Thích thật !Thích ? Làm phiền nó mà tôi thích đến thế sao ?Đúng rồi ! Tôi đã nhận ra sự khác nhau giữa tình chị em và "cái đó". Tôi chắc chắn sẽ là một người chị mẫu mực, luôn lo lắng cho em trai nếu có em thật. Tôi đã quan tâm đến các võ sinh mới vào, rất ngại khi làm phiền, tôi muốn quan tâm tới họ. Còn với Thiên, tôi lại muốn nó quan tâm với tôi thật nhiều, thật nhiều, tôi rất ghét nếu nó quan tâm tới người khác. Chỉ khi nào là Thiên tôi mới có suy nghĩ ích kỷ đó. Tôi hiểu rồi ! Đã tới lúc trả ! Thật ra tôi... tôi...Tôi siết chặt tay nó để lấy đủ can cơ ? – Nó ngạc thể nào !Gì vậy nhỉ ? Tôi quay lại. Trời ơi ! Đám đỉa dai nhách ưa bám đuôi tôi bám theo tới đây rồi à ? Lì hơn là tôi tưởng Ice... - Một đám ấp úng tập trước hay sao mà đều nhau đám đó tia qua Thiên những tia sắc bén nhóc...-Hả ? Gì cơ ?-Chạy !Tôi xách nó lên, chạy xuống hầm tránh nạn trước khi một cơn mưa đá chưa được báo ở đài thời tiết xuất hiện Ai rãnh qa nick tui theo dõi cái ik nhìu truyện cực hay lun à hjhj hk phải kiểu nổ nổ nhưng mà tui ns thiệt mòa ai rãnh qa theo dõi nha tui thương nhìu nhìu giờ vote cho tui ik
Sau một buổi lao động mệt nhọc, tôi lê bước về căn nhà thân yêu. Vừa bước tới cửa là tôi bị một thứ gì đó ngáng chân làm tôi chụp ếch ngay bước đầu tiên bước chân vào nhà. Tôi quơ cái thứ đó để xử một trận. Ủa, cái chai gì kỳ lạ, nó có màu xanh lá cây, dài dài, mùi nhẹ lắm, tôi dốc nước từ trong đó ra xem thử. Cái thứ nước gì vàng vàng cứ như nước Con về rồi à? - Cha tôi ngật ngưỡng bước ra đón Hôm nay tốt thật, cha uống nước nghệ cai rượu à? - Tôi cầu nguyện điều đó là sự Rượu Pháp đấy, ngon lắm!Tay tôi đang cầm cái chai rượu run lên, rượu Pháp?- Cha ơi là cha! Cha có biết nhà mình nghèo rớt mồng tơi không mà xài loại rượu đắt tiền này? Cha có biết nợ ngân hàng đến giờ là bao nhiêu không? Biết rồi, biết rồi. - Ông già trả lời tỉnh bơ, tay xoay xoay cái chai có thứ nước vàng vàng Rượu bà Tư đầu ngõ không ngon sao? - Tôi bực Thứ mua sao bằng thứ tặng Hả?Nam mô a di đà phật, xưa nay bà Tư với cha tôi là kẻ thù không đội trời chung dù ông là khách quen của cửa hàng, nay lại tặng rượu hiệu cho nhau à? Nhưng cả xóm này chỉ có bà Tư là nhà bán rượu Tây Bà Tư tặng rượu cho cha hả?- Không! Ta thề với trời đất là không bao giờ uống rượu miễn phí của bà chằn Ai tặng?- Một đại gia. - Ông già mở nắp chai, nốc một ngụm Cha ba xạo vừa giùm con đi Thiệt mà. - Ông già lục lục tấm giấy trong túi đưa cho quái gì thế này? Tôi là Tạ Tiểu Mai, đồng ý về làm gia sư cho dòng họ Dương với điều kiện phải trả nợ cho cha tôi và chu cấp cho ông mỗi tháng. Ký Là sao?- Là con sẽ về làm gia sư cho nhà đó. Bù lại họ sẽ trả nợ cho nhà Nhưng tại sao lại chu cấp cho cha chứ, con làm là lương mỗi tháng nhưng con được họ bao ăn ở cả năm nên chuyển cho cha là phải Có lý,Một việc làm quá hời. Tôi vội vàng ký tên vào Tốt lắm! Họ đang chờ chúng ta ở trước cửa đó. - Cha tôi đẩy tôi ra ngoài cửa. - Cha thu dọn đồ đạc cho con hết chiếc ô tô đen đậu sẵn ngoài đó. Ông tài xế mở cửa cho tôi bước vào, miệng lẩm bẩm cái câu gì đó. Tôi bước Là thằng nhóc đó. Đó đang ăn diện một bộ áo vét đường hoàng ngồi trong Nhóc đến đền quần cho chị hả? Chị đùa thôi Không có, tôi tới đây để rước chị về nhà. Lẹ đi, mẹ tôi đang chờ đó. Nhớ ăn nói cho lễ Biết rồi. - Tôi lầm bầm. - Cái thằng nhóc này, nói chuyện với gia sư không lịch sự chút được nhóc đó không nghe, tiếp tục Cẩn thận một chút,dù sao chị cũng là dâu Cái gì? Dâu trưởng?- Ủa không phải chị đã ký bản hôn ước sao? - Nó trố mắt nhìn Hôn ước nào? Chị ký bản hợp đồng làm gia sư chứ Mắt kèm nhèm rồi, xem lại lấy bản hợp đồng ra xem lại. Ủa, có cái gì đó rớt ra. Chúa ơi thông cảm, tôi theo nhiều đạo lắm thì ra cái mà tôi xem chỉ là một lớp ngoài, còn tờ giấy thực sự mang nội dung khác. Hèn gì tôi nghi nghi, đại gia không bao giờ xài hợp đồng viết tay. Tờ giấy này đánh máy, là hàng thật. Nội dung Tôi đồng ý làm vợ Dương Nhất Thiên, với điều kiện phải trả hết nợ cho cha tôi và chu cấp cho ông mỗi tháng. Hồi nãy đi làm về mệt quá không xem kỹ, nguyên một miếng keo hai mặt to lù lù mà không nhận Vậy...vậy là...-Không biết tôi mắc chứng gì mà lưỡi cứng Cô sẽ về làm dâu nhà Vậy giống như là gán nợ đấy hả?- Đại loại như Cha!!! - Tôi đập cửa xe, muốn phóng ra ngoài xử cái người đang cầm chai rượu, vẫy tay ở cổng nhà tôi.
Sau cái màn ra mắt đó, hồn tôi hoàn toàn thoát khỏi xác, mặc thằng nhóc muốn dẫn đi đâu thì Bà chị!Tôi thức giấc. Trước mặt tôi không còn là phòng khách nữa mà hình như là phòng ngủ của thằng nhóc đó vì thấy có cái giường. Tôi lắp bắp hỏi nó- Nhóc là Nhất Thiên thật hả?- Tôi mà giả dạng thì sẽ kiếm cái tên đẹp hơn Là chồng chị thật hả?- Không cần phải còn một hy vọng cuối cùng. Tôi đánh bạo hỏi nó- Hỏi thật nhé! Nhóc năm nay bao nhiêu tuổi?- Chi?- Có thể nhóc bị Rất tiếc. Tôi không có bệnh. Năm nay tôi tròn 10 rồi, bao nhiêu hy vọng về người chồng tương lai nay tan thành mây khói hết. Chỉ còn một cách là sử dụng kế cuối cùng trong 36 kế sách hữu hiệu thằng nhóc đó có chỉ số IQ cao hơn tôi. Nó nhếch mép nói- Muốn trốn cũng được. Có điều nợ lãi hàng tháng nặng lắm gục Bao nhiêu đứa xinh đẹp, nữ tính không chọn mà lại chọn Chọn chị thì sao? - Nó trố Một đứa con gái vừa xấu, vừa cộc cằn thô lỗ bla bla... - Tôi cắn răng phóng to những tật xấu của mình ra để nó buông tha cho Không sao, nhà này trọng tài Chị học bét nhất Tôi thừa biết năm nào chị cũng lãnh học Chị hay bệnh Xạo, yếu mà có sức làm quần quật từ sáng tới một lý do cuối cùng, tôi phun ra Nhưng ít ra cũng phải lựa ngang tầm với nhóc. Nhóc biết năm nay chị bao nhiêu tuổi không? 15 tuổi rồi. Gái hơn trai tới 5 tuổi, sao xứng được. Không chấp nhận lý do này hiệu nghiệm ghê. Cái miệng đang cãi nheo nhẻo của nó im bặt. Sắp rồi, nó sắp buông tha cho tôi Chỉ là đóng kịch thôi. - Nó phẩy Hả?- Chỉ đóng kịch là vợ chồng Kỳ vậy?- Cha tôi bị bệnh nặng, sống nay chết mai không biết thế nào. Ông mong ước được thấy một đứa con dâu tuổi xuân thì để lo lắng cho tôi trước khi ông qua đờiông không tin mẹ tôi được. Tôi muốn làm vui lòng ông phút chót nên mới... - Nó buồn ra Cha nhóc bị bệnh gì? - Tôi biết khuôn mặt đó không có chút giả Ung thư gan thời kỳ cuối. Chỉ còn sống được khoảng một tháng nữa nó nghẹn Cha tôi là người rất tốt, chưa làm phật lòng ai bao giờ. Trời lại phạt ông ấy phải qua đời sớm. Tôi lại không đủ trưởng thành để làm điều gì được. Chỉ còn làm điều được nàyMắt nó bắt đầu có ngấn nước. Nó vội quay mặt Đồng ý đi! Xin chị đấy!Tôi đã phần nào hiểu được. Ý định bỏ trốn gần bị xóa Vậy thì tại sao lại chọn chị?- Tôi... không Hả? Không biết mà lại tự chọn đứng lặng một hồi, hình như đang cố gắng nặn ra một cái lý do nào đó để trả lời câu hỏi của tôi. Khó khăn vậy Vì... - Đột nhiên nó vỗ tay cái đét, giọng hớn hở. - Chị có những điểm rất giống một người cha tôi cực kỳ yêu quý. Vậy được chưa?Không còn gì để cự cãi nữa. Tôi nghe theo tiếng gọi của lương tâm, chấp nhận làm phước cho nó để tích đức cho con cháu sau Thôi được. Chị nhận lời. - Tôi miễn cưỡng. - Nhưng sau khi... sau khi nhóc thực sự có đối tượng thì chị sẽ đi đấy. Chẳng lẽ nói sau khi bố nó mất, tôi chấp nhận thiệt thòiNó quay lại, ánh mắt sáng lên sau làn nước Thật không?Tôi đưa tay Đứa nào nói láo, trời mỉm cười, rạng rỡ. Ôm chầm lấy tôi, nước mắt chảy Cảm ơn À, hồi nãy nhóc bảo chị giống một người cha nhóc yêu quý, ai vậy? - Tôi lau nước mắt cho Còn ai ngoài mẹ tôi. - Nó cười lém Vậy à?... Thằng trời đánh! - Tôi rượt nó chạy vòng vòng.
nhóc to gan đấy